Thứ Năm, 27 tháng 12, 2012

038 - CHIA TAY MỘT NGƯỜI BẠN của Trương Thông .


( Mưa thì mưa chắc tôi không bước vội ,
Chậm thế nào rồi cũng phải xa nhau )
                        Nguyên Sa 


Trong đoạn thơ nói trên tôi thích nhất là câu cuối ...Trong đời tôi , rất nhiều lần tôi đã  trải qua tâm trạng đó ...Câu thơ nói lên cái cảm giác luyến tiếc , bịn rịn , lưu luyến của con người với con người , con người với cảnh ngộ , với sự vật nào đó ...Đó là dấu báo của một cuộc chia ly ...mà cuộc chia ly nào thì cũng buồn cho cả người ở lại lẫn kẻ ra đi ...Nhạc sỉ Doãn Mẫn cũng viết một ca khúc mang tên " Biệt ly " : " Biệt ly ...nhớ nhung từ đây , chiếc lá rơi theo heo may ..."
 Trời Đà Nẵng mùa này không mưa mà còn có thể nói là rất nắng nhưng có vẻ như trong tôi đang gom mây cho một trận mưa rào ...Tràng vỗ tay của mấy người bạn khi  Lê Quang Thông  ngân nga câu cuối cùng : " cuộc đời đó có bao lâu mà hững hờ .."trong bài hát " Mưa hồng " của Trịnh công Sơn ...khiến tôi giật mình . Đúng vậy , thật ra thì cuộc đời này đâu có bao lâu ...Thiền học Phật giáo xác định cuộc đời mỗi người không phải bằng những con số năm mươi năm , bảy mươi năm , một trăm năm mà chỉ bằng một hơi thở và hơi thở dài ngắn là tùy từng nhân duyên ...Thế nhưng dù chỉ trong một hơi thở ấy thôi mà con người cũng đã phải hứng chịu hoặc tạo ra  biết bao nhiêu là chuyện hữu tình vô ý , hữu ý vô tình ...những chuyện tan tan , tụ tụ ...Tôi không định đem những nhận định bi quan  về kiếp người ra hù các bạn đâu ...nếu có dịp chắc tôi phải giới thiệu một ông bạn " thân không thân, sơ không sơ " mà cũng là một khách hàng quen thuộc của quầy tôi 

 ...Ông bạn ĐNH này vốn thích nghiên cứu về văn hóa Phật giáo nên chắc chắn là có nhiều hiểu biết hơn tôi về chủ đề này ...Chúng tôi tuy chẳng hề " trà tam rượu tứ " cũng chưa bao giờ " cà phê cà pháo " gì với nhau nhưng tôi có cảm giác như chúng tôi cũng có chút duyên gì đó với nhau ...bởi vậy tôi thường cứ phải điều chỉnh mỗi khi bà xã tôi đọc lộn tên ông bạn ấy ...Nhiều khi chỉ cần một cái bắt tay , một vài lời thăm hỏi đơn giản chúng ta vẫn có thể hiểu được cái suy nghĩ của người khác ...Đó chính là chỗ khác biệt giữa một người bạn " thân không thân ,sơ không sơ " và một ông bạn láng giềng ...Thời đại này vốn thiếu hẳn những ông láng giềng tốt bụng để chúng ta phải :" bán bà con xa mua láng giềng gần " vì thế giao tiếp với mấy ông bạn thì  bao giờ cũng dễ chịu hơn là đối với một ông láng giềng tham lam , ngang ngược ....nhất là những ông láng giềng ưa lè lưỡi nhát ma ..
 Thật khổ thân tôi , mới bước vào độ tuổi " qua dậy thì " thôi mà sao tôi đã bắt đầu có vẻ lẩm cẩm rồi thế này , hay là tại mấy cái xương sườn nó hành chăng ? Đang nói về chuyện ông bạn Lê quang Thông , tác giả bài thơ trong đó có câu " Sáu mươi chưa gọi là già , Sáu mươi là tuổi mới qua dậy thì "với cái giọng te'nor cực kỳ truyền cảm vậy mà tôi lại nhảy sang chuyện Thiền học rồi chuyện những ông láng giềng xấu tính ...thì thật là " chẳng nên cơm cháo " gì ...Nhưng câu chuyện này cũng không phải là câu chuyện về ông bạn bác sỉ này bởi vì từ khi chia tay mái trường PCT cho đến khi gặp lại gần đây , những điều tôi biết về bạn ấy chỉ gồm mấy dòng vỏn vẹn : " Tốt nghiệp y khoa và hiện là một bác sỉ khoa nội có tiếng ở thành phố ĐN ...chấm hết ..." Quang Thông hôm nay cũng là một trong những người bạn , có mặt tại nhà hàng  do Nghiêm làm chủ xị ...để tiễn đưa ông bạn " anh hai " về quê với vợ ...vì thế vai chính trong bộ phim nhiều tập này là Ngân chứ không phải Thông nọ hoặc Thông kia gì cả ...Không gian chủ đạo nghĩa là phim trường chính là nhà hàng Đông Dương ...Có lẽ tôi cũng nên có đôi lời phi lộ về cái nhà hàng này để các bạn chưa ghé thì nên ghé cho biết ...
 Tọa lạc tại một trong hai con đường một chiều sớm nhất  trước đây của thành phố ĐN và thuộc khu vực có tầm cỡ , nhà hàng Đông Dương có dáng vẻ của một biệt thự hơn là một nhà hàng ...nhưng hình như cũng chính nhờ nét độc đáo này mà riêng đối với tôi nó có vẻ dễ thương hơn nhiều nếu so với các tòa nhà cao tầng ở đường Bạch Đằng hoặc các cao ốc mới xây dựng , lại càng không thể lẫn lộn với các kiểu kiến trúc giả cổ của một số nhà hàng khá lớn và nổi tiếng gần đây . Tôi không có dịp tham quan toàn bộ bên trong nhà hàng vì thế không dám có những mô tả hoặc nhận xét sâu hơnnhưng với những gì tôi ghi nhận được từ lần ghé thứ hai này tôi cũng có thể nói rằng:" Chừ về đó lòng y nguyên buổi trước ...( ? ) " Khi Ngân đến đón tôi vào buổi chiều rồi đưa đến đây thì các bạn khác chưa đến ,vì thế tôi đã có một khoảng thời gian quý báu để quan sát toàn cảnh , nhìn từ bên ngoài ...Nét đẹp cổ kính nhưng không kém vẻ quý phái gợi nhớ đến những tác phẩm của Alexandre Dumas về những nhà quý tộc Paris thế kỷ 19 ...Hiện tại nhà hàng đã được tân trang , sơn phết lại bằng các chất liệu mới,không những thế trên khoảng sân nhỏ còn được trang trí bằng những cây cảnh có gắn đèn màu nhưng vẫn không bị đề phô với cấu trúc nguyên thủy ...Tôi rất thích   đứng trên ban công trước căn phòng dài dùng làm nơi họp mặt  để nhìn xuống con đường bên hông nhà hàng ...Độ cao không đủ để choáng ngợp như trên một tầng lầu nhưng đủ để có cái cảm giác  tách biệt với thế giới bên ngoài.
Cách đây mấy hôm Đức Thứ , Ân và Tư bàn nhau tổ chức buổi tiệc nhỏ để tiễn đưa Ngân thì việc chọn lựa địa điểm cũng là một vấn đề cần thảo luận và cuối cùng vị trí này đã được thông qua ...Dĩ nhiên quyết định này một phần cũng do yếu tố tình cảm .



Nhưng thôi , nói về nhà hàng này như vậy có lẽ cũng đủ rồi ...không khéo các bạn sẽ hiểu lầm rằng tôi đã ký hợp đòng quảng cáo tiếp thị cho nhà hàng thì nguy .Phần kế tiếp tôi sẽ tường thuật ở đây không phải là báo cáo chi tiết vì điều này đã có video clip của bạn Ân , tôi chỉ lược thuật các chi tiết đáng chú ý và không khí chung mà thôi .
 Sau tiếng hát khá mượt mà của Lê quang Thông thì giọng ca của Lê phú Kỳ cũng đã là sự kiện  nổi bật trong buổi tiệc ...Đây là lần đầu tiên tôi nghe Kỳ hát và dù rằng bài hát " Nửa hồn thương đau " do ông bạn Hiệu trưởng trường Phan châu Trinh hiện nay trình bày không điêu luyện như Tâm Nguyên hát 40 năm về trước nhưng vẫn khiến người nghe cảm động ...Nguyễn văn Tư nối tiếp chương trình với ca khúc " Ngậm ngùi " trong khi Ân cố tranh thủ mở Skype để Sơn lai và Huy cùng tham dự qua màn hình laptop ...Trần văn Nghiêm cũng cống hiến tiết mục " Hoa học trò " với chất giọng còn khá tốt ...Trần kim Thỏa tiếp tục bài Nghìn trùng xa cách , rồi Việt ...và tiếp đến Hoàng Dục mơ màng trong giấc " Mộng dưới hoa ..." Có một số bạn như Điểu , Kiện , Doãn Minh,Phạm Hoàn ....dù không hát nhưng cũng có công tác tiếp chuyện mấy vị " khách nước ngoài " ( Huy , Sơn ) và trò chuyện với nhau nên không khí lúc này khá sôi nổi ...

                                                                                                    
Một lúc sau ,những nụ cười và những câu chuyện riêng tư chợt lặng hẳn đi khi Ngân cầm micro để hát bài " Lòng mẹ " Thành thật mà nói , nếu tôi là giám khảo của chương trình"Vietnam idols " thì dù có thiên vị hắn đến đâu đi nữa tôi cũng không dám cho hắn đủ điểm để vào vòng trong thế nhưng khi nhìn hắn và lắng nghe ca từ tôi vẫn cảm thấy lòng mình chùng xuống và cảm nhận được  tiếng khóc thầm lặng của hắn giấu sau khuôn mặt thản nhiên vì thế tôi đã không nén được xúc động khi hắn đưa microcho tôi ...Tôi đã ngâm bài thơ :"Khóc mẹ " mà tôi đã viết khi tự đặt mình vào tâm trạng của Ngân hôm hay tin mẹ Ngân mất ...Hình như nỗi xúc động đã lan truyền sang Tư , Thứ , Tú nên cả ba bạn đã đứng lên hát bài " Hoa hồng cài áo " Ngân cũng đứng dậy đến bên các bạn để cùng hòa nhịp ...Trong một thoáng tôi chợt nghĩ đến C.Thuận cũng vừa mất mẹ cách đây không lâu ...và chợt thấy buồn buồn .



 Đêm xuống dần , nhìn thấy không khí có vẻ loãng sau khi các bạn hát xong , Lê quangThông đã đưa ra sáng kiến đếm số để hâm nóng chương trình , sau mấy lần làm nháp đến khi làm thiệt thì tôi lại rủi ro trúng số ...Tôi tiếc là không mang theo lịch để xem thử đó là ngày gì vì hôm tôi bị tai nạn ba tôi và cả ông bạn ĐNH đều cho rằng tại tôi đi đúng vào ngày Thìn , tháng Thìn , năm Thìn  không chừng cả giờ Thìn nữa nên mới bị ...Nhưng rủi thì phải chịu , trong khi tôi đang băn khoăn không biết nên chọn hình phạt gì : uống một ly đầy , kể chuyện , hát , hoặc ngâm thơ thì Ngân đã đứng lên kể về cái thủa ban đầu khi chúng tôi gặp nhau trên blog PCT ...Ngân bảo trong những lần về trước đó Ngân có ý tìm tôi nhưng không gặp , mãi cho đến khi tình cờ đọc bài thơ " Dáng xưa " của tôi đăng trên blog rồi sau đó là những bài viết trên blog của tôi về cuộc nói chuyện điện thoại thì chúng tôi mới thường trò chuyện với nhau ...vì thế Ngân đề nghị tôi ngâm lại bài thơ Dáng xưa ...Nội dung bài thơ là một thoáng cảm xúc được viết từ những năm cuối thập niên bảy mươi của thế kỷ trước vào một buổichiều mùa đông mưa phùn , gió bấc ...Lúc ấy tôi vừa xuống hàng xong một chuyến hàng khoảng hơn 40 két nước ngọt loại két gỗ , 24 chai ...Mệt bở hơi tai nên tôi kéo chiếc xe bò lên lề , dựng cần ở một khoảng trống rồi "hiên ngang " bước vào quán cà phê Mozart bên cạnh rạp Trưng Vương bây giờ ...Sau khi yên vị và kéo chiếc mũ vải lau bớt nước mưa trên mặt ,tôi nhìn sang bên kia đường ...Mắt tôi chợt dừng lại trên hình ảnh một thiếu phụ mặc một bộ bà ba đen  đang gánh một đôi giỏ sắt , loại đan bằng dây kẽm gai , trên 2 đầu giỏ là 2 chiếc sàn tre bày mấy loại rau hành , khoai củ ...Mưa vẫn rơi và gió bấc vẫn không ngừng thổi ...Tôi nhận ra người thiếu phụ này chính là Đ. một cô bạn cùng học lớp Đệ Tứ với tôi cách đây gần 10 năm  .Tôi đảo quanh tìm giấy nhưng không có nên đành xé mẩu giấy bạc của bao thuốc lá còn mấy điếu và ghi : 
Đôi quang gánh đã oằn vai thiếu phụ .
Buồn chi em cùng một kiếp lưu vong .
Buồn chi em ...con nước phải theo dòng .
Em cứ sống .Và quên . Quên để sống .
Như thuở ấy chân chưa mài cát bỏng .
Vai chưa quen từng mưa gió phũ phàng .
Đừng mang theo trong gánh nặng nhân gian .
Chút hương sắc của một thời đã chết .
Em cứ sống . Và thôi ...Thôi tưởng tiếc .
Màu cỏ xanh bờ giếng ngọt ân tình .
Như chưa hề ...Dù khoảnh khắc ...Yêu anh .
Gã tàng sỉ suốt đời ôm mộng huyễn .

Cảm xúc trong bài thơ là một xúc cảm chân thành xuất phát từ hoàn cảnh xã hội lúc ấy ...Một điều đáng quý là từ một phương trời xa xôi nhưng những người bạn của tôi như Ngân , Thuận và ...đã đọc bài thơ với một sự đồng cảm sâu sắc ...Chính vì thế chúng tôi đã nhanh chóng trở thành những người bạn thân thiết nên trong lần Ngân trở lại quê hương này chúng tôi đã gặp nhau như tôi đã kể trong các bài viết trước ...
Nhìn Ngân lặng lẽ cúi đầu khi tôi ngâm bài thơ , tôi cảm thấy bồi hồi ...Tôi đã vỗ nhẹ vai Ngân và nói khi vừa kết thúc bài thơ : " Không biết sau lần chia tay này tụi mìnhcó còn dịp gặp lại nhau nữa không ...Biết đến bao giờ nhỉ ! " Ngân cười buồn : " Lo gì , có duyên thì sẽ còn gặp lại ..." Tôi cũng cười ...và nhủ thầm : " Ừ , duyên đến duyên đi ...cuộc đời như một dòng sông ...mỗi chúng ta như những cánh bèo trôi dạt ..Hội ngộ ...phân ly ...? Chẳng riêng gì chúng tôi mà mọi người đều phải trải qua ...mọi người đều phải hứng chịu ...Chúng tôi không nói gì thêm trên đường về khi Ngân đi song song với xe Hoàng Dục đang chở tôi ...Con đường dường như trở nên quá ngắn ..Tôi tự nói với mình : " .Dù sao đi nữa ..cuối cùng chúng tôi cũng đã gặp  nhau còn bây giờ ...dù chậm thế nào thì cũng phải chia tay thôi ..."

2 nhận xét:

  1. Ban Thong co bo nho rat tot,ban da viet mot kich ban hay va tham duom tinh than huu.Trang blog cua anh em minh thinh thoang nen dang nhung bai nhu vay.
    Ve ban D, cua Thong hien nay van tiep tuc muu sinh,giong nhu anh em minh,ban co can nhan loi tham hoi Tu se chuyen giup cho.
    Chuc Thong va gia dinh hanh phuc,day suc khoe.
    Nguyen van Tu

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cám ơn bạn Tư về lời chúc và những điều bạn đã chia sẻ .Cũng xin đính chính rằng , chính hình ảnh của bạn Đ. lúc ấy đã tác động mạnh vào tâm trạng của tôi khiến tôi liên tưởng đến những bạn khác có cùng hoàn cảnh và có những tình cảm đối với riêng tôi ...Chính vì vậy nếu ở khổ thơ cuối có điều gì không phải mong bạn Đ. bỏ qua cho . Tình cảm của tôi úc ấy là một sự pha trộn giữa quá khứ , hiện tại và thân phận con người và không có mục đích ám chỉ riêng ai , mong các bạn hiểu cho . Riêng với bạn Đ . tôi vẫn xin gởi lời thăm hỏi với tư cách một người bạn học cùng lớp cũ . Chúc bạn Đ. ,bạn Tư cũng như tất cả các bạn thuộc khối 6471 cùng gia đình các bạn một năm mới 2013 an vui và nhiều may mắn . Thân mến .

      Xóa