Thứ Ba, 11 tháng 12, 2012

010 - THƠ CỦA GIA .




THỦY MẶC

Cứ hồn nhiên cây cỏ
Cứ như sương như gió
Bóng ai đang lặng lẽ
Trên nẻo về hoang sơ.

KHÔNG ĐỀ

Chân thật như trăng rằm
Cứ êm ả sáng soi
Dối trá như loài rắn
Sẵn sàng phun độc thôi!

DỄ QUÊN*
*(tứ Phong Lưu)
Cũng nhờ có đất thấp
Trời kia mới cao xanh
Những gì to lớn nhất
Cũng từ đất mà thành.

KỊCH CÂM

Đạo diễn giỏi tay nghề
Diễn viên hóa kẻ câm
Rồi ai cũng có thể
Là diễn viên kịch câm.

BÓNG QUÊ NHÀ*
* (Tứ Lê Như Ngọc)

Thương chút nắng quê nhà
Nhuộm vàng buổi chợ tan
Bóng ai như dáng mẹ
Mờ mờ theo cố hương.

NHỚ SÀI GÒN

Không sinh ra ở đó
Chẳng vướng bận ân tình
Sài Gòn với riêng mình
Có một trời thương nhớ.

Nguyễn Văn Gia


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét