Thứ Hai, 24 tháng 12, 2012

034 - GIÁNG SINH 2012. của T.V.THÔNG .

 
( Nếu Chúa biết bao nhiêu lòng hốt hoảng ,
Trong sầu đen đã gãy cánh như dơi .
Nếu Chúa biết bao nhiêu dòng lệ nóng ,
Chảy như sông không rửa sạch sầu đời )
                             thơ dịch của Bùi Giáng 
 ( Chúa sẽ hiểu vì sao đêm lễ ấy ,
Những con chiên quên hẳn điệu kinh cầu .)
                             Cao Thông ghi thêm .



  Hôm nay đã đến Noel rồi vậy mà trời vẫn cứ mưa ...Những cơn mưa phùn dai dẳng khiến thành phố có vẻ buồn vì không thấy bóng dáng những giai nhân tài tử lượn lờ mà chỉ có những bộ mặt của những bóng ma trong lễ Hallowen , trùm áo mưa kín mít ...Đường phố  nhầy nhụa những nước và rác ...Chợ búa thì ngoại trừ các hàng bán thực phẩm còn đông khách ,những sạp hàng khác đều vắng ngắt như chùa bà Đanh ...Không ai bảo ai nhưng có lẽ tất cả đều có chung một suy nghĩ : " Noel kiểu này thì chắc là tiêu rồi ..." Mà không tiêu sao được , bao nhiêu vốn liếng dàn trải trên các mặt hàng Noel chỉ mong được dịp gỡ lại những ngày ế ẩm bây giờ lại ngồi làm thinh đuổi ruồi như thế này quả thực là ngồi trên đống lửa ...Tết nhất lại gần tới , phí sinh hoạt tăng cao mà thu nhập thì lại có chiều hướng đi xuống như thế này .Không khóc mới là lạ ...
 Cũng may mình không bán các mặt hàng ấy chứ nếu không thì giờ này đâu còn lòng dạ nào mà ngồi nghe " Nửa hồn thương đau " và viết blog ...Ngày mai gia đình mình sẽ cùng nhau đến nhà thờ , mình  thích cái không khí bình an ở đó vào đêm Chúa Giáng sinh ...Dù gì mỗi năm vào dịp này mình cũng nên chìu ý bà xã để bà ấy không buồn , bạn bè bà ấy chẳng còn ai , ba má bà ấy đều đã mất ,em út thì đứa nào có phần đứa ấy nên chỉ còn gia đình là nguồn an ủi duy nhất , mình mà lơ là nữa thì không được
Kể ra thì mỗi lần đứng trong nhà thờ lắng nghe những bài thánh ca mình cũng thấy lòng mình dịu lại ...và một chút bình yên ...Nhưng chỉ có thế ...Và chỉ như thế thôi thì không đủ ...
 Trần gian này vẫn ngập tràn tội lỗi .....Hạnh phúc vẫn hòa quyện với khổ đau và con người vẫn chung thân tìm kiếm ...Vợ mình hỏi mình : " Anh không tin Chúa phải không ? Biết nói sao cho bà ấy hiểu ...Và hình như cũng không cần phải giải thích ...
 Mình vẫn xúc động khi nghĩ đến những khổ hình mà Chúa Jesus đã phải chịu đựng và đôi khi tự hỏi : " Phải chăng sự hy sinh ấy của Ngài đã trở thành lãng phí bởi vì loài người không thể đổi thay . Không những thế loài người còn trở nên tàn bạo hơn , hung ác hơn ngay cả ở những đứa trẻ ở nhiều nơi trên thế giới . Những cuộc chạy đua của con người để giành giật tiếng tăm , giành giật quyền lợi , giành giật thị trường đã dẫn đến biết bao cảnh núi xương sông máu ...Hằng ngàn năm qua cuộc sống vẫn cứ là một thử thách khắc nghiệt đối với con người ...Chính vì thế sự bình an nếu có cũng chỉ là tạm bợ ...Đã bao nhiêu lần mình im lặng đứng trước Phật đài  để nếm trải cảm giác ấm áp trong bầu không khí trầm hương nghi ngút để rồi điều đọng lại duy nhất vẫn chỉ là những câu hỏi muôn đời chưa có lời giải đáp .
 Có lẽ điều quan trọng nhất mà mọi tôn giáo đem lại cho con người không nhất thiết phải là con đường cứu rỗi hay giải thoát mà chỉ là ở chỗ nó giúp cho con người bước đi thăng bằng hơn trên cuộc sống , giúp con người có những khoảnh khắc nhìn lại mình để trở nên người hơn ...Và như vậy nó cũng cần thiết để con người bớt đi lạc khi luôn bị thôi miên bởi những mục đich do chính họ đặt ra ...Nói như Nietzche : " Nếu không có Thượng Đế thì phải sáng tạo ra một ông " Điều đó hiển nhiên rồi , riêng mình mình vẫn tin rằng vũ trụ không phải tự nhiên mà có , con người không phải tự nhiên mà được sinh ra , phải có một sức mạnh siêu nhiên chi phối mọi chuyển động trên bề mặt vũ trụ nói chung , quả địa cầu này nói riêng và con người muốn hình dung hay đặt tên như thế nào tùy ý ...
Buổi trưa ngồi nhìn con phố mưa bay , nhìn bà cụ già bán lá chuối đang ngồi bên trạm chờ xe buýt ăn hộp cơm một cách ngon lành ...Mình tự nhủ : " Cả Phật và Chúa đang hiện hữu cùng với bà ấy trong khoảnh khắc đó ...Một cảm giác ngon miệng , hạnh phúc của một con người và một số phận vô danh ...Chốc lát nữa khi xe đến bà ấy sẽ lại leo lên để quay  về với một cái chòi lá nào đó được gọi là nhà ở quê... rồi hôm sau lại khệ nệ một ôm lá chuối lên xe ra  thành phố ...cứ như vậy cho đến một ngày nào đó ...
 Tuần trước không biết vội vã thế nào mà bà ấy bỏ lại trên chiếc ghế một chiếc túi nilon rồi đi đâu mất , đến khi quay lại hớt hơ hớt hải tìm ...gần khóc ...Rồi reo lên mừng rỡ khi biết vợ mình đã cất giúp cho bà ...Thế nhưng thật buồn cười là ngay lập tức bà móc xấp tiền trong chiếc túi ra đếm lại  đâu được ba bốn trăm ngàn gì đó , cùng với một chiếc máy nghe nhạc loại bỏ túi ...Hình như sau đó mới yên tâm tính đến chuyện đền ơn đáp nghĩa ...Bà móc ra 20 nghìn và nói : " Cám ơn cô nhiều lắm , cho tui trả ơn cô 20 ngàn ..." Vợ mình từ chối ...Bà nói :" Trời ơi , may quá cám ơn Trời cho tui gặp người tốt ."  Thì ra hai tiếng người tốt trong suy nghĩ của một bà cụ nhà quê đói rách cũng không khác gì hai tiếng người tốt trong suy nghĩ của một thị dân có  trình độ đại học ...Nhưng phải chăng để được gọi là một con người  tốt thì có nhiều con đường : Có người hành động như một bản năng , có người phải qua một quá trình tu dưỡng hoặc học hỏi và có những người vĩnh viễn không thể trở thành ...khi đã bán mình cho quỷ dữ ...
Giu đa đã bán Chúa bằng ba mươi đồng ...Hắn đã suy nghĩ như thế nào hay hành động theo bản năng của một kẻ đang túng đói ...Tội ác đôi khi ẩn núp dưới nhiều bộ mặt ...Và Chúa Jesus , kẻ tuẫn nạn của một tội ác đã trở thành Chúa cứu rỗi của hằng tỷ tỷ người trong suốt hơn hai nghìn năm qua ...
" Đêm đông lạnh lẽo Chúa sinh ra đời ..." Hai nghìn mười một năm qua mùa đông vẫn giá băng , vẫn rét mướt và tiếng gọi của Chúa vẫn vang vọng như tiếng gió biển , tiếng sóng vỗ nhưng con người dường như đã quên hẳn điệu kinh cầu xưa cũ mà chỉ lắng nghe tiếng gọi của chính mình ...
 Chỉ có một chân lý cho tất cả mọi người đó là hãy biết yêu thương ...Chúa đã dạy yêu thương , Phật đã dạy yêu thương , thánh Ala cũng dạy yêu thương nhưng nếu đem nhân với bảy tỷ người thì lại có đến bảy tỷ chân lý ...và đáng tiếc là đôi khi yêu thương lại trở thành thù hận .

                    

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét