Thứ Bảy, 16 tháng 3, 2013

117 - BIỂN VÀ BỜ thơ HÙNG KIỆN .


BIỂN VÀ BỜ

thêu màu nắng tinh khôi
in trời mây lồng lộng
biển em lùa tay sóng
vỗ về bờ cát tôi 


em thẳm sâu đại dương
biết bao giờ cho tới
bờ khô anh chờ đợi
em chan bọt yêu thương

bờ chông chênh nỗi nhớ
ngày đêm nhờ dã tràng
se thành từng viên nhỏ

thả vào lòng biển hoang   

trùng trùng bờ vách đá
mang mang bãi cây già
ngoài muôn triền sóng cả

biển âm thầm vượt qua 

tặng bờ bao hoa sóng
nói thay lời khát khao
vì tình yêu cháy bỏng
phải tìm về bên nhau


thời gian như con lắc
lặc lờ trôi mãi trôi
bờ cát mòn thầm lặng
lún vào lòng biển khơi


từ thuở nào chẳng hay
hoang tình anh vỡ vụn
và mỗi ngày mỗi lún
vào đời em đắm say


tờ lịch rơi, ngày qua
thơ tình thôi nuột nà
rượu hàn huyên chợt lạ
biển bờ bao giờ xa

 
biển bờ không ranh giới

như tình yêu muôn đời
dẫu đất trời thay đổi
biển bên bờ mãi thôi

biển bờ không ràng buộc
nghìn năm nằm bên nhau
anh với em là một
biển với bờ cảm giao

PHỐ TRÊN NGÀN

nghe nồng nàn màu đất đỏ ba zan
tô nỗi nhớ phố trên ngàn heo hút
chiều thị trấn con dốc dài krongbuk
khói mù sương che khuất vạt nương xa

chiều tàn rơi con nắng xế nhạt nhòa
lòng cũng xế như cõi đời hư ảo
gót lang bạt chí phiêu hồ nung náu
tuổi thanh xuân chôn chặt khối u tình

cố đèo bòng theo đuổi bã hư vinh
chừ nhìn lại thấy mình xây mộng huyễn
lòng cô quạnh mơ tình thân bằng hữu
cho ta về vòng tay ấm anh em

biển với sông hội ngộ dậy triều lên  

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét