Thơ
50 năm
lững thững đi qua, con dốc trước cổng trường tưởng chừng oằn lưng tuổi
tác bỗng dưng trẻ ra giữa phố mới thênh thang. Ngoại ô xưa giờ đã là nội
thị, dâu bể thời gian đã tạc nên vóc dáng ngôi trường giờ mang tên nhà
chí sĩ Thái Phiên với biết bao buồn vui nửa thế kỷ. Nhiều thế hệ nối
nhau đi qua, ký ức đôi khi trầm tích tận đáy lòng thành những câu thơ
mang sắc màu của phượng hồng, phấn trắng, của cảm xúc ra đi, ở lại...
(Văn Thành Lê chọn và giới thiệu)
Ký ức
Nhớ xóm Thanh Phong,
làng Thanh Khê, Đà Nẵng
Thấu lẽ vô thường
Cớ gì xót xa
Ôi sao mất còn
Vẫn đau lòng ta
Xưa sống trong làng
Nồng nàn ngõ nhỏ
Giờ phố thênh thang
Ân tình lại nhẹ
Hôm qua ruộng vườn
Bây giờ là phố
Tên xóm tên làng
Mấy ai còn nhớ
Tiếng võng trưa hè
Còn trong truyện kể
Giếng nước sân đình
Còn trong tranh vẽ
Đã nhạt phai rồi
Chân quê bình dị
Tôi gởi lên trời
Nỗi niềm cố lý
NGUYỄN VĂN GIA .
làng Thanh Khê, Đà Nẵng
Thấu lẽ vô thường
Cớ gì xót xa
Ôi sao mất còn
Vẫn đau lòng ta
Xưa sống trong làng
Nồng nàn ngõ nhỏ
Giờ phố thênh thang
Ân tình lại nhẹ
Hôm qua ruộng vườn
Bây giờ là phố
Tên xóm tên làng
Mấy ai còn nhớ
Tiếng võng trưa hè
Còn trong truyện kể
Giếng nước sân đình
Còn trong tranh vẽ
Đã nhạt phai rồi
Chân quê bình dị
Tôi gởi lên trời
Nỗi niềm cố lý
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét