SẦU VIỄN XỨ ( thơ của THUẬN )
( Trích từ Blog của CAO THÔNG )
Ngày mồng một Tết đã trôi qua với những suy tư muôn thuở về kiếp người . Thực tình mà nói thì mình cũng phải thừa nhận rằng trong hoàn cảnh khó khăn chung của toàn xã hội mà gia đình mình vẫn có những điều kiện để đón một cái Tết no ấm như thế này thì cũng không có gì phải phàn nàn nữa . Những cố gắng thu vén , tiết kiệm cùng với những món quà bất ngờ từ nhiều nguồn : bạn bè , bạn hàng , bà con ...đã làm phong phú thêm bức tranh Tết ở gia đình ...Nhưng dường như trong chính mình vẫn có nhiều thao thức ...Tối mồng một vào đọc báo thấy miền Đông Bắc nước Mỹ đang hứng chịu cơn bão tuyết lớn nhất từ trước đến nay , chợt thấy se lòng nghĩ đến những người bạn phương xa đang phải chịu đựng một thời tiết khắc nghiệt ...Tự nhiên thấy xốn xang ... Vùng Cali theo thông tin của dì H. thì chỉ rất lạnh như vậy thì lão N2 và B.Th có lẽ không sao rồi .Bậy một nỗi hôm 28 Th. có điện mình mấy cuộc mà mình lại không nghe máy vì đang lu bu phía sau Riêng khu vực của THD , của S. , của D. , của Đ. + H . và nhất là của CTh. chắc chắn là tuyết rơi nhiều . Nhìn những hình ảnh tuyết rơi tại những khu vực khác mình thấy đã buồn lắm rồi ...Đành rằng các bạn mình chắc đã phải thích nghi với hoàn cảnh ấy nhưng những hình ảnh mà ông bạn mình đã vẽ ra trong bài thơ Sầu viễn xứ bạn ấy gởi tặng mình năm 2011 vẫn cứ như một nỗi ám ảnh mặc dù mình chưa bao giờ nhìn thấy tuyết trên thực tế .
Tuyết rơi trắng xóa trời đất khách
Dang rộng tay gầy đón cố nhân
Đốt lên điếu thuốc buồn viễn xứ
Khơi đống tro tàn chuyện cũ xưa
Tuyết vẫn rơi đều tuyết vẫn rơi
Đất khách quê người lạnh mù khơi
Nhắp tách cà phê chưa uống cạn
Khách bỗng thấy buồn lệ muốn rơi
Tâm sự gởi dùm người lữ thứ
Cùng nhau chia xẻ nỗi buồn chung
Những mong sưởi ấm đời lưu lạc
Vơi bớt nỗi buồn kiếp tạm dung
Trần cảnh Thuận
Đọc lại bài thơ này như một lời chia sẻ để các bạn hiểu rằng mình cũng đang lạnh cái lạnh của các bạn mình ...Và càng lạnh hơn nữa khi nghĩ về cuộc đời này ...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét